Thermalling và hành trình đến điểm bay “Ghếch đít xe”

Thermalling và hành trình đến điểm bay “Ghếch đít xe”
Nguyễn Như Hoa

Trong cái nắng ngập tràn và tiết trời se lạnh của những ngày tháng 10 cuối thu, 5 anh em chúng tôi gồm Giang, Quang, Kiên, Thắng và Hoa đã lên đường chinh phục bãi Cỏ Lau và khám phá điểm bay “ghếch đít xe”.

Đầu tiên là thăm quan bãi hạ cánh bên hồ Đồng Tranh cảnh sắc tuyệt với: xa xa bên trái là một dãy núi, bên phải là hồ nước, trước mặt là bãi cỏ rộng thênh thang, có ai đó đã đóng sẵn một cái cột để anh em buộc ống gió. Anh em lo lắng không biết cất cánh từ điểm Cỏ Lau có về nổi bãi hạ cánh này không vì nó khá xa, trong khi đó chắn trước mặt là một ngọn núi khác nữa…..

Anh Giang lại đưa anh em ra điểm hạ cánh chính, ở đây lúa đã được gặt hết, đất khô ráo và bà con nông dân đã đặt sẵn vô số “ống gió” cho anh em hạ cánh. Cánh đồng lúa rộng mênh mông, anh em cứ tìm chỗ đất khô mà hạ. Nếu không, con đường đất cũng có thể được tận dụng để làm điểm tiếp cận hạ cánh.

Rồi lại quay lại đường Hồ Chí Minh và lên đường tới Cỏ Lau (đây chính là mặt sau của dãy Núi Bò). Vì “công chúa chuồng gà Fiat” của anh Quang phải để ở dưới nên một mình “Viagra” của anh Giang cõng trọn 5 dù và 5 phi công lên núi. Đường đi vòng vèo ngoắt nghéo mà cảnh sắc hai bên đẹp nguyên sơ với những triền đồi ngút ngàn bông lau, cổng trời thăm thẳm, thình thoảng bắt gặp những con nước nhỏ tìm đường từ trên núi xuống… Sau 30 phút là lên tới đỉnh núi, anh em bắt tay vào dẹp cỏ lau để tạo bãi cất cánh vì cỏ lau lên cao ngang đầu gối. Rồi thì vội vã ăn bữa trưa đạm bạc với một chút chocopie, thanh long và cháo sen, khoảng 1:00 pm, Thắng đã ở vị trí cất cánh mà chẳng mất lấy một bước chân leo núi. Chuyến bay đầu tiên của Thắng đánh dấu sự hiện diện của cánh dù HNPG tại điểm Cỏ Lau (độ cao ở điểm cất cánh là khoảng 600m). Thắng bay bám vào sườn bên tay phải nhưng không tìm thấy nhiều lực nâng và tìm đường về bãi đáp. Tại điểm hạ cánh, Thắng còn lượn lờ rất lâu vì phía ruộng lúa có rất nhiều thermal. Bà con và trẻ em bắt đầu bỏ làm, lục tục chạy ra xem bay dù quanh chỗ Thắng.

Sau Thắng là cú cất cánh rất tốt của anh Quang. Rút kinh nghiệm của Thắng, anh Quang bay giữa thung lũng dọc theo đường suối mà đi xuống. Trên đường bay gặp rất nhiều thermal, anh Quang hớn hở hò reo qua bộ đàm kêu gọi anh em trên bãi tiếp tục cất cánh để bay cùng anh. Nhóm chuẩn bị cất cánh trên đỉnh núi xốn xang hết cả người khi nghe tiếng anh Quang.

Tôi cất cánh với sự trợ giúp của anh Giang và Kiên, nhưng sao bỗng dưng hồi hộp thế này: chân mềm nhũn, khô miệng khô khoắc. Hồi hộp quá đi vì cái điểm bay mới này. Cất cánh hỏng mấy lần… Anh Giang và Kiên động viên tinh thần… chờ một cơn gió thật tốt… Tôi đi đây… Vừa ra, gió đã bốc tôi lên thun thút như thang máy. Anh Giang bảo cứ thế mà bay thẳng về Hà Nội được rồi, sao mà lên dữ dội thế.

Ối trời ơi tôi run quá, tôi chẳng thích lên nhiều đâu, chỉ lên vừa đủ thôi nhé để tôi còn kịp thích nghi… nhưng hỡi ơi, càng né tránh, dù của tôi lại càng lên, hóa ra ở đây thermal đầy trời, bên trái, bên phải, đằng trước đằng sau, đi đâu cũng va phải thermal, sao cứ lên cao mãi thế này… sợ quá… thermal nó hút tôi đi đâu đây… thẳng lên trời àh, nhưng phải có điểm dừng chứ, không có thì tôi lên đến thiên đường mất… huhuhu… tôi ù hết cả tai…

“Hoa ơi, lên nhiều đấy, bay tốt, xuống đây Thắng phải ôm hôn thắm thiết để chúc mừng mới được, thử bay circle cho Thắng xem nào…” May quá, giọng nói của Thẳng trấn an tôi rất nhiều vì ở trên đấy tôi thấy đơn độc lắm. Cảm giác lo lắng vì một trải nghiệm mới với thermal, tôi quá hồi hồi và tập trung hết sức. Sau 15 phút tôi bắt đầu quen dần và quên đi cảm giác sợ hãi, chưa thật sự enjoy nhưng ít nhất, tôi không còn quá căng thẳng như lúc đầu, cái cảm giác tôi muốn xuống… Mẹ ơi cho con xuống với… bay thế này là đủ rồi…

Tôi bắt đầu những vòng tròn đầu tiên của mình với một dây brake phải, ối trời ơi sao đẹp thế này… choáng váng sững sờ, tôi nhìn ngắm điểm bay với 360 độ view… Cái dãy núi sừng sững khi chúng tôi đứng ở dưới chân núi, giờ đây tôi được sánh vai cùng nó… thấy mình cũng hoành tráng như ai… hí hí…

Tôi bắt đầu chóng mặt sau mấy vòng circling, sẽ chuyển sang thử cái khác xem sao, tôi dò dẫm bay hình số tám từ hết đỉnh núi này sang đỉnh núi khác, và Thắng lại cho tôi một lời khuyên hết sức quý giá là tránh ngọn núi thấp phía bên tay trái ra. Ừh nhỉ, nó là một ngọn núi, thế mà tôi chẳng nhận ra nó là một ngọn núi vì so với cái dãy núi sừng sững phía sau, ngọn núi này trở nên bé nhỏ. Nhưng đúng là hôm này là một ngày bay hoàn hảo, đi đâu, làm gì, tôi cũng va phải thermal và cứ lên tiu tíu.

Tôi nghĩ đến việc làm big ears, mình chưa làm bao giờ, nhưng tôi ở trên cao, tôi có đủ thời gian để suy nghĩ và quyết định mình sẽ là gì. Tránh bay ra phía cánh đồng vì ở đấy quá nhiều thermal, tôi bay sát vào trong thung lũng để tìm kiếm điểm không có thermal và thực hiện big ears. Lần đầu tiên, tôi nhè nhẹ kéo hai dây A phía bên trong. Bỏ mẹ, sao cái họng dù nó lại xẹp lép ở phía trước nhỉ, lần trước nhìn thấy Anh Hà Mekong làm big ears, nó cụp hai cái tai hai bên xuống cơ mà. Mình làm thế này có khi collapse cả vòm dù mất. Thế là nhẹ nhàng thả nó ra, rồi lại chui phải vùng có thermal, lên một lúc nữa, chóng hết cả mặt mày. Rồi thì tôi cũng làm big ears khi thời cơ đến… Oooh laaah laaah… tôi hết bị lên rồi. Chính xác, cẩn thận, tôi từ từ kéo 2 dây A ngoài cùng… hú hu… hai cánh cánh dù hai bên xẹp xuống rồi, tôi từ từ giảm độ cao. Đã quá! Đã quá! Thích thú quá! Hi hi hi…

Thắng giúp tôi vào đường hạ cánh, hôm nay là cái ngày gì mà ngay cả khi hạ cánh tôi cũng bị bốc lên. Hic hic… tôi làm tới 2 lượt số 8 để hạ độ cao, lần 2 vào sâu hơn lần 1 để tránh bị nâng lên, tôi hạ cánh, an toàn! Anh Quang, Thắng tẩy và Kiên lao ra chúc mừng tôi. Ố lah la… vui quá, sướng quá… đến giờ vẫn sướng âm ỉ…

Kiên cất cánh sau tôi, nhưng bị một cành cây ngoắc giữa dây dù và dây lái phải nên cứ vè vè bên phải mà bay. Hơi tiếc vì thời tiết hôm nay rất đẹp.

Cả nhóm bay đã hạ cánh an toàn.

Anh Giang không bay chuyến này vì phải lái xe đón nhóm hạ cánh. Rất cảm ơn anh Giang đã giúp đỡ, động viên và tạo mọi điều kiện (kể cả phải đứng nhìn gió đẹp mà không bay. Hic hic…) để anh em có một ngày bay hoàn hảo.

Sau chuyến bay thành công, như thường lệ, một chú gà ở Nhà sàn Nam Cường tự nguyện nhảy lên bàn tiệc để chung vui cùng anh em.

Nào đâu Tuấn Jolie, Huy nấm độc, Hải Yến, Trần Anh, Minh Phương, Quốc Mạnh, Sơn Tinh tinh, Hoàng Panda, Quang cào cào, Tiến Dũng, Chuẩn… rồi cả nhóm mới nữa, Xuân Anh, Phương, Phong, Long… tìm đường tới Cỏ Lau – Điểm bay ghếch đít xe thôi…

PS: Tin mới nhất, hôm nay thứ 2, trời vẫn đẹp như hôm qua, một nhóm du kích của HNPG đang trên đường tới Cỏ Lau. Chờ tin tiếp từ nhóm này.

Bình luận

comments